CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 2

 Một tháng sau.

 Hai chiếc máy bay Vãn Như Côn Bằng cỡ lớn màu trắng bạc đang bay trên bầu trời.

 Dưới bầu trời xanh ngọc, một chiếc taxi màu hồng chạy nhanh như bay trên đường cao tốc của sân bay, anh lái taxi ước chừng khoảng 25, 26 tuổi, rất biết buôn chuyện, từ khi Tiêu Mai vào xe anh ấy chẳng để miệng mình ngớt chút nào. Bắt đầu vì phép lịch sự, Tiêu Mai còn mở miệng ra nói một vài lời, sau đó phát hiện ra anh ta là tên lắm mồm, nên cứ chỉ nhìn ra bên ngoài, chơi đùa trong trầm ngâm.

 Thấy Tiêu Mai không đoái hoài gì tới mình, anh lái xe yên lặng được hai phút, sau đó lại không ngừng thao thao bất tuyệt, như là không nói thì anh ta sẽ chết vậy. Anh ta oán trách sự lạnh nhạt của thành phố này, oán trách sự tuần hoàn của vạn vật, oán trách giá nhà không ngừng tăng lên vèo vèo, oán trách cả không biết bao nhiêu người đẹp mà chẳng ai là của anh ta…

 Ánh mặt trời soi qua cánh cửa chiếu vào trong, chiếu lên cả mấy nốt mụn trứng cá của anh đang chín đỏ lên ở trên mặt như muốn rơi xuống.

 Tới sân bay, đồng hồ tính tiền hiện lên là 120 tệ, anh hào phóng vẫy tay và nói: “Cô đưa tôi 100 tệ thôi”.

 “Thế sao được?”. Tiêu Mai đưa ra hai tờ tiền giấy, anh ta chỉ rút có một tờ, mặc kệ tờ kia và nói: “Có gì là không được? À, cả chặng đường tôi làm cho tai cô mệt mỏi, 20 tệ coi như là bồi thường!”

 “Cảm ơn”. Mặc dù 20 tệ chẳng đáng là bao, nhưng đột nhiên tâm trạng của Tiêu Mai lại có chút biến chuyển. Điều khiến cho lúc nãy tâm trạng cô không vui chính là Trịnh Sảng đã nhận lời lái xe tới đón bố mẹ cô rồi nhưng đột nhiên Viện Kiểm sát có việc đột xuất, anh không bỏ được. Mặc dù Trịnh Sảng đã nhiều lần xin cô tha lỗi cho anh vì đặc thù công việc của anh rồi nhưng Tiêu Mai vẫn thấy khó chịu trong lòng. Vì chuyện cưới xin của hai người, bố mẹ cô đã bỏ hết công việc ở quê tận vùng Đông Bắc vội vàng tới, thế mà anh lại không tới đón, cô sao có thể không tức giận được?

 Trịnh Sảng gọi điện tới khi cô đang đợi ở phòng chờ ngay lối ra của sân bay, cô vốn dĩ không thèm để ý, nhưng lại nghĩ thôi thì cứ nhận điện. Trịnh Sảng hỏi cô: “Mai, bố mẹ chúng ta đã tới chưa?”. Cô trả lời với giọng bực tức rằng: “Anh lo chuyện bố mẹ tới rồi hay chưa làm gì, làm tốt việc của anh ấy, hãy vuốt đuôi mấy ông lãnh đạo cơ quan anh cho tốt vào”. Trịnh Sảng cười ha ha, nói: “Em cũng là lãnh đạo của anh và sẽ sắp thăng chức lên chức nội các, chuyên quản lý công việc tài chính của anh, với em anh càng cần phải vuốt đuôi nhiều hơn nữa”.

 “Anh lại bắt đầu rồi đấy, em không trúng kế của anh đâu”. Tiêu Mai vừa nói vừa đi lên phía trước, nào ngờ lại chạm trán với cô tiếp viên hàng không đang kéo hành lý vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.

 Veo một cái, chiếc điện thoại nhỏ bé xinh đẹp rơi xuống đất. Cô nữ tiếp viên đó không để ý gì tới chiếc trán bị đau, nhanh chóng cúi xuống nhặt điện thoại lên. Nhìn vào điện thoại thấy hỏng rồi, màn hình đen sì. Cô dùng sức ấn bàn phím, không có tín hiệu màn hình sáng, chiếc điện thoại chẳng hề giữ thể diện gì cho chủ nhân của nó cả, nói bãi công là bãi công luôn.

 Trịnh Sảng nghe thấy tiếng động, hỏi Tiêu Mai xem có chuyện gì xảy ra, Tiêu Mai nói về cô sẽ kể lại cho anh sau. Cúp máy, Tiêu Mai đưa mắt nhìn về phía cô tiếp viên kia, chợt thở ra một hơi chán nản. Bởi vì cô tiếp viên này không là ai khác mà chính là cô gái đã mua bộ đồ nữ “Vũ Nhân” với giá 8.800 tệ ở cửa hàng. Xong rồi, cô này không phải người dễ nói chuyện. Tiêu Mai có chút thấp thỏm hỏi: “Điện thoại bị rơi hỏng rồi sao?”

 Đúng như dự đoán, cô nữ tiếp viên hàng không đó nhìn cô một cái với ánh mắt lạnh tanh. Nếu nói, ánh mắt này của cô tiếp viên đã phá hỏng hình tượng của những người nữ tiếp viên thiên thần, luôn nở nụ cười ở trong lòng Tiêu Mai, hành động tiếp sau đó của cô gái kia lại hủy hoại một cách triệt để định nghĩa về những cô tiếp viên dịu dàng mà Tiêu Mai luôn nghĩ từ trước tới giờ. Bởi vì cô gái đó chẳng nói lời nào, đưa tay ra giật lấy chiếc điện thoại của cô, ung dung mở nắp ra lấy thẻ sim rồi đưa lại cho cô cùng với chiếc điện thoại hỏng kia, rồi lấy sim của mình lắp vào điện thoại của Tiêu Mai, gọi một dãy số rồi đi tiếp.

 Làm sao có thể như thế được? Tiêu Mai trợn ngược mắt lên, dùng ánh mắt dõi theo dáng vóc thon thả đang bước đi thong dong của người nữ tiếp viên.

 “Hân Di”. Một người đàn ông cao to phong độ đẹp trai đeo cặp kính râm đứng bên cạnh chiếc BMW, anh ta vẫy tay với cô tiếp viên kia.

 Trịnh Hân Di đưa mắt nhìn về phía tiếng gọi, miệng hé nở nụ cười nhẹ, gập điện thoại lại, đi nhanh về phía anh chàng kia.

 “Đưa anh”. Đợi khi cô tới gần chút, anh ta bước lên vài bước, đón lấy tay kéo của hành lý, mở cửa xe ra, nhẹ nhàng đỡ cô vào trong xe.

 “Buổi tối muốn ăn gì?”. Sau khi lái chiếc BMW ra khỏi sân bay anh nghiêng đầu hỏi.

 “Tối nay anh trai em mời cơm”

 “Ồ, hôm nay là ngày gì thế?”

 “Anh ấy sắp lấy vợ rồi”

 Nhắc đến kết hôn, ánh mắt Trịnh Hân Di chợt tối lại, cô đã ở bên CEO của Công ty Thời trang Vũ Nhân - Mạnh Vân Phi - được 5 năm rồi, những tháng ngày tươi đẹp nhất của tuổi trẻ đã chìm đắm trong những mong đợi dài đằng đẵng. Mà sự đợi chờ này, không hạnh phúc, không ngọt ngào, nếu có thì cũng chỉ là sự lo lắng, sự oán hận và sự đau khổ ngày một tăng lên.

 Con gái, một đời có mấy lần 5 năm đẹp như hoa chứ? Mối tình không có kết quả này cô còn giữ bao lâu nữa?

 Oài…

 Trong lòng cô khẽ buông ra tiếng thở dài, đưa mắt nhìn anh kia, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt đẹp hoàn hảo của anh, giống như dùng dao khắc, các đường đều rõ ràng, toàn thân từ trên xuống dưới, thậm chí là từng sợi tóc đều tỏa ra một sự hấp dẫn hớp hồn biết bao nhiêu người.

 Một người đàn ông đã trưởng thành và có sự nghiệp thành đạt, rất dễ mang lại áp lực lớn về mặt tâm lý cho người khác, cũng khó khiến người khác có thể chống đỡ lại sự hấp dẫn của anh ta.

 Trịnh Hân Di tháo dây an toàn ra, không đừng được đổ vào người anh, ôm chặt lấy eo anh.

 Anh đưa tay phải ra, xoa khẽ lên mái tóc đẹp của cô, rồi tăng tốc, chiếc BMW chạy nhanh như bay về phía trước.

Hoàng hôn, Trịnh Hân Di đứng ngoài ban công lộng gió, nhìn ra xa, vô tận, ánh mặt trời lúc chiều tàn như màu máu dần chìm xuống.
 Cảnh vật như ở ngay trước mắt, trên ngực như có chiếc rìu nặng đè xuống, đi mãi không biết làm thế nào có thể tóm lấy, có thể giữ lại sự tuyệt vọng và bi thương của thời gian.

 Sau giây phút mưa gió của tình yêu, trong lòng cô chỉ còn lại nỗi khổ khó thốt lên lời.

 “Hân Di”. Anh mặc chiếc áo choàng ngủ rồi đi ra, đưa hai cánh tay ra ôm chặt lấy cô từ đằng sau, rồi gục đầu vào chiếc cổ trắng muốt của cô. Ánh chiều tàn lọt qua chiếc cửa sổ sáng bóng vào trong phòng, nó phát ra hơi ấm mơ màng trên đầu hai người.

 “Vân Phi”. Cô nghiêng đầu, ghé vào trán anh. Sự uyển chuyển và lưu luyến của anh giống như một cạm bẫy dịu dàng, giữ chặt cô ở trong đó. Giống như người rơi xuống nước, rõ ràng biết là đang nắm trong tay cây cỏ lúa, nhưng vẫn gắng sức nắm chặt không buông ra.

 Trong phòng ngủ có tiếng chuông điện thoại vui tai kêu lên, anh thả cô ra như phản xạ có điều kiện, bởi vì chủ nhân âm thanh bài hát “Cát tường tam bảo” này mới là người hợp pháp thực sự có được anh. Mặc dù anh tỏ ra lúc nào cũng thấy có lỗi với Trịnh Hân Di, nhưng cái buông tay rất nhanh của anh cũng khó tránh khỏi làm cô đau lòng.

 “Hân Di”, anh gọi nhỏ.

 “Anh đến nhận điện thoại đi”

 Trịnh Hân Di bình thản nhìn anh một cái, sự gấp gáp của anh đã tự biểu lộ ra khóe mắt. Còn cô, vừa không nỡ mà cũng không muốn nhìn anh phải khó xử. Chỉ là, khi anh thực sự làm theo lời của cô, gật đầu, vội vàng chạy khỏi phòng ngủ thì trái tim cô, trong lúc anh quay đầu lại, giống như là cánh hoa rơi vào khe núi, vào trong động sâu hút tầm mắt, cứ rơi như thế, rơi mãi…

 “Anh sẽ đưa em về nhà trước”

 Trong phòng ngủ, Mạnh Vân Phi đã thay xong đồ, cô lắc đầu, cầm lấy chiếc cà vạt trong tay anh, anh dựng cổ áo lên và cúi đầu xuống, cô thắt cà vạt cho anh xong rồi nói nhẹ: “Tự em bắt xe về là được rồi”

 Anh cười, thò tay ra phía sau đầu cô vỗ vỗ. Tự nhiên cô thấy bực mình, vừa là bực với anh, cũng là bực cả với mình! Tại sao từ trước tới giờ anh không bao giờ nói lời muốn đưa cô về tới lần thứ hai? Tại sao lần nào cô cũng từ chối, ngược với lòng mình? Khi anh muốn bỏ đi người con gái hợp pháp sở hữu anh, sự quy phục trong mắt anh nhọn như mũi dao từ từ kéo qua tim cô. Nhưng cô lại là người kiêu ngạo, cô sẽ không chủ động mở miệng cầu xin một cuộc hôn nhân, cô chọn đợi chờ. Những năm qua, cô lúc nào cũng cho rằng tính cách “tâm lý” và sự nhẫn nhịn của mình có thể xua tan bóng tối đổi lấy hào quang. Nhưng cho tới giờ, đến một lời thề anh cũng không thể cho cô!

 Lẽ nào, anh không thấy sự ấm ức và mong mỏi của cô hay sao?

 Thắt xong cà vạt, cô nhíu mày xuống, vẫn như mọi lần, đợi chiếc ôm đầy sự xin lỗi của anh dành cho cô.

 “Ăn cơm xong mà không muốn ngủ ở nhà thì về đây nhé?”. Anh kéo cô vào trong lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô. Chiếc hôn trong tâm trạng không chú tâm này khiến sự tức giận của cô không thể giấu trong lòng được nữa mà đã phát lên mặt, hiện rõ trên từng chiếc lông mày và khóe mắt.

 Hoặc là anh không để ý, hoặc là có để ý tới nhưng lại bị lờ đi bởi anh đang mải để ý tới chuyện khác. Khi anh đóng cửa phòng và đi khỏi, cô đứng đờ ra đó, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cửa bằng gỗ lim có khắc hoa văn trông rất lạnh không chút sinh khí.

 “Mạnh Vân Phi, anh là đồ khốn kiếp!”

 Cô điên lên cởi giày ra, đạp vào cửa phòng.

 ***

 “Người đẹp, đi đâu?”

 “Nhà hàng Giang Trung”

 Chiếc taxi Trịnh Hân Di chặn lại lại đúng là chiếc mà sáng nay Tiêu Mai ngồi. Cô vừa lên xe, anh lái xe với chiếc lưỡi dẻo quẹo đã chặn lại cảm giác lạnh lùng phát ra khắp người cô từ trong ra ngoài. Kinh nghiệm báo cho anh biết, không được đùa với người đẹp kiểu này, tốt nhất là im miệng lại. Nhưng sau khi xe chạy chẳng được bao lâu, rốt cuộc anh không nhịn được, đưa mắt nhìn Hân Di một cái, nói với giọng thoải mái: “Người đẹp, nhìn cô có vẻ rất không vui. Được, tôi sẽ nói miễn phí cho cô một cách có thể loại bỏ áp lực, ai bảo cô đã lên xe của tôi, cũng coi như chúng ta có duyên với nhau nhỉ? Tôi nói cho cô biết, người à, có gì chứ không nên có phiền muộn, thiếu gì cũng không được thiếu niềm vui! Lúc không vui, tốt nhất chọn một người lạ tâm sự, mang hết những bực bội phiền não trong lòng ra nói, tôi không ngại làm người nghe…”

 Anh vừa mở miệng là thao thao bất tuyệt, mà càng nói lại càng hưng phấn, đến lúc dừng xe đợi đèn đỏ mới tỉnh ra, người vốn dĩ rất mong được làm người nghe ngược lại lại khiến đối phương trở thành người nghe của chính mình. Cười ngượng ngùng vài tiếng, anh nghiêng đầu nói với Trịnh Hân Di: “Xin lỗi cô, con người tôi có tật này, lắm lời, một khi đã nói là không kìm được, khiến cho cô khó chịu rồi đúng không?”

 Trịnh Hân Di nhìn ra ngoài qua cửa xe đến mắt cũng không chớp lấy một cái, như là những lời anh lái xe nói từ nãy là cho cửa xe nghe vậy.

 Anh vặn vặn đầu, mép vẫn còn dính nước bọt.

 Đèn xanh sáng, giẫm lên chân ga, bước vào đoạn đường tắc. Một dãy các xe lớn xe nhỏ giống như một đàn những ông lão bà lão già nua đang thở khò khè, khó khăn lắm mới nhích lên được một tí thì đã vội vàng phải dừng lại đến hự một cái.

 “Giao thông ở Bắc Kinh đúng là một chiếc cốc - đồng âm với từ bi kịch!”. Anh không nhịn được lại cất miệng lên.

 ***

 “Tiểu Sảng, con gọi điện cho Hân Di xem em đến chưa”

 Cao Hiểu Cương vừa nói xong, mẹ Tiêu Mai liền cười tươi nói: “Không vội, chúng ta đợi một chút cũng không sao, giao thông ở Bắc Kinh không thuận tiện, không chừng giờ Hân Di đang trên đường, không cần vội vàng”

 Bố mẹ Tiêu Mai đều thuộc tầng lớp trí thức, tính tình đều vô cùng hòa nhã, hai người đều vô cùng hài lòng về cậu con rể tương lai Trịnh Sảng, cũng có ấn tượng rất tốt đối với bà thông gia Cao Hiểu Cương. Mẹ Tiêu Mai lần đầu nhìn thấy Cao Hiểu Cương thì đã thở dài thay cho bà, nhìn bà còn trẻ như thế mà đã là quả phụ, đồng thời cũng thấy bùi ngùi trong lòng, phụ nữ ở thành phố đúng là biết chăm sóc bản thân!

 Hai bà mẹ của hai bên gia đình khách sáo nói chuyện với nhau, còn Trịnh Sảng thì cùng với bố vợ nói những chuyện mà đàn ông quan tâm, hai bố con càng nói càng hứng, Tiêu Mai thì ở một bên đùa theo lời mẹ chồng nói. Tiểu Sảng? Tiểu Sảng, đúng là con 30 tuổi rồi? Cô liếc mắt nhìn Trịnh Sảng một cái, anh biết cô đang cười anh, tiến về phía cô định nhấc tay lên véo mũi cô như thường lệ. Đi được nửa đường thì có phản ứng, trường hợp không giống như mọi ngày, vội đổi chiêu, tay bèn đặt lên mũi mình, véo một cái. Khiến cho Tiêu Mai cúi đầu cười thầm, suýt chút nữa thì lộ ra.

 “Hân Di tới rồi”. Khi Trịnh Sảng định đi qua một bên gọi điện cho Trịnh Hân Di, thì chợt thấy cô xách chiếc túi tiến vào chiếc cửa kính xoay của nhà hàng.

 Sao lại là cô ấy?

 Khi ánh mắt của Tiêu Mai dõi theo Trịnh Sảng, ánh mắt dõi thẳng vào gương mặt của Trịnh Hân Di, tim giật thịch một cái, đầu óc rơi vào trạng thái vô thức mất mấy giây. Trịnh Hân Di bước vào nhìn thấy Tiêu Mai liền ngớ người ra, cùng với gió im biển lặng, nhè nhẹ lườm cô một cái, rồi nhìn về phía bố mẹ cô nhếch miệng lên, đến nụ cười ngọt ngào của một nữ tiếp viên hàng không cũng không có, bèn vạch ra một đường thẳng rồi cô kéo ghế ngồi xuống.

 “Hân Di, đây là Tiêu Mai. Còn đây là bác Tiêu, bác gái là bác Tần”. Trịnh Sảng vừa giới thiệu xong, Tiêu Mai vội nở nụ cười với Trịnh Hân Di nói: “Xin chào”. Cô ấy lại là cô em chồng của mình, tất cả những chuyện không vui vẻ từ trước tới giờ đột nhiên tan biến.

 Trịnh Hân Di hơi cúi đầu, coi như trả lời, cũng vẫn là nụ cười hé miệng với bố mẹ của Tiêu Mai.

 “Hân Di thật sự rất xinh đẹp”. Mẹ Tiêu Mai nói lời từ đáy lòng với Cao Hiểu Cương, “đứa trẻ này giống bà, hai mẹ con nhìn đều vô cùng xinh đẹp”. Cao Hiểu Cương cười, liếc nhìn Hân Di, nói đầy khách khí: “Hân Di nhà tôi cái gì cũng được, mỗi tật ít nói, cũng không hiểu chuyện lắm”. Bà bèn đỡ lời trước thái độ không mấy nhiệt tình của Hân Di đối với bố mẹ Tiêu Mai.

 Mẹ Tiêu Mai nói: “Con gái thận trọng một chút là tốt, Tiêu Mai nhà chúng tôi không hiểu chuyện, sau này có chỗ nào không đúng mong bà bảo ban giúp cho”. Cao Hiểu Cương nói: “Xin ông bà yên tâm, tôi sẽ yêu thương Tiêu Mai như con gái ruột của mình”

 Người Trung Quốc quen bàn chuyện trên bàn ăn, sau khi đồ ăn mang lên đầy đủ, bố mẹ Tiêu Mai và Cao Hiểu Cương bắt đầu bàn chuyện đám cưới của con cái hai nhà. Tiêu Mai và Trịnh Sảng ngồi một bên thỉnh thoảng lại thêm vào một vài câu, chốc chốc họ lại nhìn nhau, trong lòng vui mừng. Niềm hạnh phúc hiện rõ trên mặt cô khiến Trịnh Hân Di nhức mắt, tốt xấu vào cửa cũng đều như nhau. Cô lạnh lùng nhìn Tiêu Mai, một mái tóc ngắn và một khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, càng nhìn càng thấy tầm thường, một người con gái nhìn không thuận mắt thế mà lại kiếm được nơi nương tựa tốt đến thế này, cười sung sướng như vậy!

 Lòng Trịnh Hân Di giống như lật ngược bình ngũ vị…

 Đi ra khỏi nhà hàng, Cao Hiểu Cương bảo Trịnh Sảng lái xe đưa Tiêu Mai và bố mẹ về chung cư trước, bà và Hân Di tự bắt xe về. Nhìn Trịnh Sảng lái xe đưa Tiêu Mai và gia đình cô đi khỏi, Trịnh Hân Di quay sang nói với Cao Hiểu Cương: “Không ngờ anh trai chọn đi chọn lại mà cuối cùng lại chọn một con bé tầm thường như thế”

 “Tiêu Mai có gì không tốt, nhìn nó vừa thân mật, hài hòa lại chân chất, còn nhỏ hơn anh con mấy tuổi, chẳng có điểm nào không xứng với anh con cả. Mà chính là biểu hiện của con trong tối nay làm mẹ thất vọng, gặp bố mẹ nó cũng không chào một tiếng. May mà hai ông bà ấy đều là những người trí thức, thấu tình đạt lý, nếu mà là người không hiểu biết, không biết chừng lúc đó có mà xấu mặt. Cho dù người ta không mắng con, nhưng sẽ trách mẹ, nói mẹ nuôi con mà không dạy”

 Một chiếc taxi dừng lại, Cao Hiểu Cương bước lên trước mở cửa, quay đầu lại nhìn Hân Di, nhìn cô bước trên đôi giày cao gót bực tức đi theo hướng khác, vài lọn tóc dài bay bay trong gió đêm.



Tiêu Mai và bố mẹ cô tới nhà không lâu, Bạch Băng đã ôm một bó hoa tươi chạy lại.Sau khi tốt nghiệp, cô và Tiêu Mai cùng nhau thuê căn phòng này, hiện giờ cô đã là thực tập viên thiết kế dưới trướng của Ban Thiết kế Thời gian thuộc Tập đoàn Tài chính Mạnh Thị.

 “Cô, cháu tặng cô bó hoa này, cô có thích không ạ?”

 “Thích chứ, thích chứ, khiến cháu tốn kém quá”. Mẹ của Tiêu Mai nhận lấy bó hoa từ tay của Bạch Băng nói, “mức chi tiêu ở Bắc Kinh cao, cháu lại vừa đi làm không được bao lâu, phí tiền thế này mà làm gì?”

 Tiêu Mai lúc còn học đại học mỗi khi gọi điện về nhà đều không ít lần nhắc tới Bạch Băng với bố mẹ, biết được Bạch Băng là đứa bạn thân nhất của con gái mình cho nên mẹ Tiêu Mai nói chuyện với cô cũng chẳng khách sáo gì. Bà cúi đầu ngửi hoa, cười cười, rồi nói với Bạch Băng: “Ôi trời, con bé này càng ngày càng xinh đẹp như bông hoa vậy, là cô gái đẹp của Bắc Kinh, lần này bác đến đây được thấy hai người rồi”.

 Bạch Băng nói: “Cô, cháu biết người còn lại cô nói là ai, chính là em gái của Trịnh Sảng, nữ tiếp viên hàng không đúng không ạ? Cô ơi, thế cô nói đi, trong mắt cô thì cháu hay cô gái kia xinh hơn?”

 “Giống nhau, đẹp như nhau”

 Tiêu Mai nghe mẹ cô nói xong thì không lấy gì làm ngạc nhiên, thái độ của Hân Di hôm nay đối với bố mẹ cô khiến cô có chút không vui. Bạch Băng liếc nhìn vẻ mặt cô, kéo cô về phòng, hỏi: “Sao thế, không hợp với cô em chồng à?”

 “Cậu có biết em gái của Trịnh Sảng là ai không?”

 “Tớ chưa gặp bao giờ, làm sao tớ biết cô ta là ai chứ?”

 “Cậu gặp rồi”. Sau khi Tiêu Mai nói với cô, cô trợn tròn mắt lên nói: “Ối, hóa ra là cô ta! Trời đất, cô ta thì có điểm gì tốt chứ? Tớ nói cho cậu biết, sau này cậu không cần để ý tới cô ta! Đối phó với hạng người này, cô ta lạnh, cậu phải lạnh hơn cả cô ta; cô ta kiêu, thì cậu phải kiêu hơn cô ta!”

 “Không nói tớ nữa, nói cậu ấy, sao thế, còn cả ngày nghĩ chuyện gả cho hoàng tử kim cương nữa không? Nên nghĩ xem liệu có cho Mạc sư huynh một chút…”.

 “Làm việc của cậu đi!” - Bạch Băng đập vào vai Tiêu Mai đang cười với vẻ rất gian - “đừng có làm xấu tình bạn thuần túy giữa tớ và Mạc sư huynh. Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao, cả ngày chỉ nghĩ tới lấy chồng!”

 “Được, biết cậu có chí tiến thủ, thuộc hàng ngũ những cô gái tự lực tự cường trong thế giới làm ăn tương lai”. Tiêu Mai nằm đổ xuống giường của Bạch Băng, mấy ngày nay cô phải ngủ cùng với Bạch Băng, phòng của cô để cho bố mẹ ở rồi.

 Tiêu Mai buông hai tay ra, thổi vài sợi tóc trên trán nói: “Tớ thật muốn xem xem, cuối cùng thì cậu sẽ chọn lấy chàng hoàng tử như thế nào! Nhưng tớ cũng phải nhắc nhở cậu, qua hàng này thì sẽ không còn quán nọ nữa đâu. Mạc sư huynh tốt như thế, để mất anh ấy thì cậu cũng đừng có mà ngồi khóc! Biết rằng trên đời này những người tiếng tăm lừng lẫy là hiếm, mà đa số là ông già, còn thế hệ sau giàu có thì cũng là những tay trăng hoa lăng nhăng không tin được, tìm một người thương yêu thực sự không tốt hơn sao, đáp ứng được đa số yêu cầu là được rồi”

 “Tình yêu trên hết chính là khẩu hiệu của những kẻ ngốc, yêu hoang tưởng, yêu lãng mạn, yêu không thực tế như cậu! Tớ á, kẻ tầm cỡ hoặc những người giàu nhờ thế hệ trước không đổ tớ, thì quá lắm sẽ giết một quãng trời ở nơi làm việc vậy, thế nào cũng phải khiến cho cuộc sống của mình có những tháng ngày thật hoành tráng!”

 “Nói như cậu là người phụ nữ kiên cường của tầng lớp làm ăn trong tương lai, cậu thật sự vẫn muốn leo lên trên như chiều của cầu thang à? Theo tớ, con gái khổ sở xây dựng sự nghiệp như thế mà làm gì? Sớm muộn gì cũng phải lấy chồng. Tớ thà sống cuộc sống lười biếng tối không đi ngủ sáng không thức dậy còn hơn”

 “Cậu sẽ biến thành lợn đấy, nhìn khuôn mặt tròn của cậu sẽ trở thành như thế nào”

 “Như thế nào thì chồng cũng đều thích”

 “Ai, cậu đã sửa cách gọi Trịnh Sảng nhà cậu thành chồng rồi hả?”

 “Đằng nào thì anh ấy cũng sắp thành chồng tớ rồi, gọi trước hay sau này mới gọi đều như nhau mà. Đúng rồi, cậu đừng có nhắc tới chuyện khuôn mặt tròn của tớ nữa, đúng là cậu làm tớ sợ cả người, bốn năm nay tớ đã tiêu hóa giúp cậu không biết là bao nhiêu gói lớn, gói nhỏ đồ ăn vặt đấy. Đúng là kết bạn với hoa khôi trong trường như cậu là điều sai lầm nhất trong đời của tớ!”

 “Thôi đi. Dậy đi, dậy đi” - Bạch Băng lấy chân đá Tiêu Mai, cô ôm từ trong tủ quần áo ra một đống đồ ném lên giường - “mau giúp tớ chọn xem bộ nào thích hợp mặc làm phù dâu”

 “Cậu làm phù dâu cho ai?”

 “Còn làm cho ai nữa? Cho cậu đấy”

 “Hừ, xin hỏi, tớ đã nói là muốn mời cậu làm phù dâu cho tớ sao?”

 Mặc dù Tiêu Mai luôn tự hào trước mặt Trịnh Sảng vì mình sống cùng một đại mỹ nhân, nhưng trên thực tế cô vẫn rất tỉnh táo nhận ra rằng, sắc đẹp của cô có thêm vài phần vào thì nhiều lắm cũng chỉ là hơi đẹp lên chút, cho nên cô chẳng ngốc tới mức mời một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như Bạch Băng làm phù dâu, người ta luôn đặt người xinh đẹp nhất trong đời mình lên hàng đầu!

 Bạch Băng dựng thẳng lưng lên từ đống quần áo trong tủ đồ, lườm cô một cái, sau đó lấy một bộ đồ ra soi trước gương ngắm nghía, dựng cổ lên nói: “Cậu không mời tớ làm phù dâu cho thì còn có ai chứ? Nếu cậu dám không mời tớ thì tớ sẽ giết cậu!”

 “Giết đi, chết tớ cũng không nhờ cậu”

 Cô vẫn chưa dứt lời thì Bạch Băng đã cầm chiếc váy trong tay dở chiêu múa võ, sát khí đằng đằng xông tới, khi hai người đang trêu đùa ầm ĩ thì Trịnh Hân Di lại ngồi một mình trong một góc của quán bar, cốc rượu thủy tinh bị nốc hết dưới bàn tay cô, khép lại sự phẫn nộ trong mắt.

 “Người ta nói tình ca càng cũ càng hay, đi khắp chân trời góc biển đều không quên được. Tôi thấy tình nhân càng già càng tốt, trải qua bao cuộc bể dâu thì không chia lìa được nữa…”. Bên dưới ngọn đèn tối mờ, người ca sĩ trong quán bar đang hát bài “Tình ca cũ”, nhè nhẹ chạm tới vết thương đang lan tràn trong không trung.

 Rượu không say người, người tự say.

 Trịnh Hân Di ngẩng cổ lên, đổ ộc cốc rượu vào trong họng, luồng nóng bốc lên nhanh chóng cảm giác tới tận lục phủ ngũ tạng.

 Lúc trước, khi cô giận dỗi bỏ đi, nhớ tới câu nói của mẹ cô, Cao Hiểu Cương, rằng Tiêu Mai còn ít hơn Trịnh Sảng vài tuổi, nghe câu nói này xong trong lòng cô rất không thoải mái. Từ bao giờ con gái ít hơn con trai vài tuổi lại biến thành thước đo có thể nâng cao giá trị người con gái trong chuyện kết hôn vậy? Cô bắt đầu lo sợ, cô còn mấy lần năm năm nữa để chờ? Dừng bước, cô thò tay vào túi xách lấy chiếc điện thoại ra, không hề có giây nào do dự bèn ấn luôn số điện thoại của Mạnh Vân Phi. Cô đã bên anh được năm năm, đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh vào giữa đêm khuya, tiếng chuông reo, một người con gái với giọng nói mềm mại cất lên: “Xin chào, là vị nào đấy ạ?”

 Trịnh Hân Di không lên tiếng, gập điện thoại lại, cô tưởng rằng Mạnh Vân Phi sẽ gọi lại ngay, ai ngờ đợi mãi cũng chẳng thấy. Cô lại gọi lại, máy báo là đầu dây bên kia đã tắt máy, cô tức đến mức ném chiếc điện thoại hồi chiều cô cướp của Tiêu Mai, trong lòng giống như quả búa tạ đè xuống.

 Đứng lặng ở đầu phố, cô gắng hết sức khống chế ý nghĩ muốn giết Mạnh Vân Phi để hỏi tội. Ngẩng đầu lên, cô gắng cắn răng, không để những giọt nước đã tràn ra nơi khóe mắt rơi xuống, bởi vì nếu để nước mắt rơi xuống đất thì những hạt ngọc đó sẽ bắn tứ tung, cô sợ bản thân không chịu đựng được và bị tỉnh lại!

 Cả con phố đều lắp quả cầu ngũ sắc nhấp nháy quay tròn cùng với bầu không khí đầy hơi thở của xa hoa, trong con mắt của Trịnh Hân Di những thứ tiêu khiển có thể làm nền cho cô lại thảm hại thế này, cuộc đời cô gần như rơi xuống tảng băng lạnh lẽo nhất, sâu thẳm nhất, cô cảm thấy mình giống như một người tuyết đang tan chảy dần, trái tim lấp đầy sự tuyệt vọng và đơn côi.

 Duy nhất chỉ có một say giải nghìn sầu!

 “Cô không nên uống nữa”. Một bàn tay lớn chìa ra giật lấy chiếc cốc trong tay cô. “Cút… cút đi!”, lưỡi của Trịnh Hân Di dường như đã líu lại, cô ngẩng mặt lên và ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn, căng da mắt ra ngắm kỹ khuôn mặt của người đứng trước cô. Nhưng, tại sao lại nhìn không rõ? Trước mắt trùng trùng điệp điệp không biết bao nhiêu là bóng người đang dao động. Cô lắc lắc đầu, nỗ lực muốn giương to đôi mắt lờ đờ khép một nửa của mình lên.

 “Vân… Vân Phi? Ha, anh đến rồi, cuối cùng thì anh cũng… đến rồi”. Cô bám vào bàn liêu xiêu đứng lên, lắc lư muốn nhào về phía bóng người kia, nhưng chiếc chân lại lảo đảo lùi sau rồi đổ xuống.

Khi ánh mặt trời đầu tiên của sớm mai chiếu vào khung cửa sổ, chú chim nhỏ vui sướng nhảy qua nhảy lại trên nóc nhà ríu ra ríu rít, Trịnh Hân Di từ từ mở to đôi mắt.Ái, đau đầu quá, cô chau mày một cách đau đớn, lật chăn ra, đột nhiên giật mình. Ánh mắt nhìn khắp nơi, nhìn thấy một căn phòng nhỏ không tới 15 m2, kê sát tường là một bộ sofa cũ, trên đó có một cây đàn guitar, bên cạnh sofa là một chiếc bàn máy tính, trong phòng còn có một chiếc bàn ăn, bên ngoài có thêm hai chiếc ghế và một chiếc tủ vải đựng quần áo di chuyển được, chỉ mấy thứ này thôi mà đã chiếm hết không gian, khiến căn phòng chật ních.

 Nhắm mắt rồi lại mở ra, cảnh vật vẫn thế. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây? Một loạt câu hỏi khiến Trịnh Hân Di bực tức nhớ lại chuyện tối qua, nhưng ngoài việc tối qua cô mượn rượu giải sầu, cuối cùng là nhìn thấy một người mơ hồ có vẻ giống Vân Phi ra thì đầu óc cô chẳng còn nhớ được gì nữa. Mà Mạnh Vân Phi thì sẽ không bao giờ đưa cô tới một nơi như thế này, bạn bè của cô thì cũng chẳng có ai sống trong căn nhà đơn sơ như này.

 Thế thì là ai?

 Thôi kệ, không nghĩ nữa, đau đầu.
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt